hlongtvx

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

forum na`y la^.p ra ko ngoa`i mu.c djch' jai? trj, la` chj'nh.ko ba`n chuye^n. chj'nh trj. nghe pa con.(^.^)


    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng

    nhoc_ben_kute
    nhoc_ben_kute
    mem mới
    mem mới


    Tổng số bài gửi : 38
    Join date : 06/09/2009
    Age : 31
    Đến từ : bac ly

    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng Empty Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng

    Bài gửi  nhoc_ben_kute Sun Sep 27, 2009 7:59 pm

    Lấy hết can đảm để nói với Minh rằng Hân thích nó, nhưng không hiểu sao, Hân lại thấy nhẹ lòng khi nhận được câu trả lời không theo kiểu "cầu vồng sau cơn mưa". Minh cũng đã từng rất thích nó, nhưng giờ thì không...



    “Phịch!” – Con bé vứt quyển nhật kí chỏng trơ sang bên cạnh. Ôm chặt con Metoyou trong tay, con bé nhìn ra khoảng trời đang mưa lất phất bên ngoài. Hừm, cái thời tiết này làm nó thấy mệt mỏi và lười biếng. Nó chống chế bằng cách tự viện lí do rằng lâu lâu lười một bữa cũng chẳng sao cả, và cũng chả liên quan đến tình hình thế giới đâu mà sợ. Nhắm mắt lại, nó thấy hình ảnh Minh , cậu bạn cùng lớp hiện lên thật rõ. Cảm giác thật thoải mái. Ừm thì nó cảm nắng người ta đấy, nhưng chưa bao giờ nói ra. Nó luôn như thế, rồi để vuột mất người mà mình yêu thương. Luôn là như thế…

    Tiếng chuông đồng hồ kêu inh ỏi. Con bé định ôm gối ném cho cái đồng hồ một phát, nhưng rồi bật dậy vì tiếng chuông cửa. Liên hồi và rất to, như thể người bấm chuông cố hết sức bấm thật lực. Chắc chắn là Nam , thằng bạn thân của nó. Vì Nam biết, nó luôn dậy một cách lề mề nhất có thể. Nam nhẩy lên phòng nó và gào lên:

    - Con kia, ra khỏi giường và đánh răng rửa mặt ngay!!
    - Lúc nào cũng vào phòng tao mà không gõ cửa gì cả..
    - Kể cả tao có gõ một tiếng nữa thì mày cũng không chịu ra mở cửa đâu nhẩy!

    Con bé làu bàu vài tiếng rồi trở dậy. Nó lại nhìn ra cửa sổ như một thói quen. Thời tiết thật chẳng dễ chịu chút nào. Mưa vẫn rơi.

    Con bé mặc áo mưa và nhảy phóc lên xe. Rồi thằng bé lao vút đi. Con bé lên tiếng trước:
    - Lâu lắm rồi mày không gọi tao dậy đấy. Mà mày không đi đưa gà bông của mày đi học à? Thấy mày bỏ rơi tao từ khi có em kia!
    - Tại hôm nay em nó nghỉ thôi, chứ không thì mày cũng bị bỏ rơi nốt đấy
    - À, hóa ra là vì mày không biết đưa ai đi nên mới đưa tao đến trường cho có bạn có bè chứ gì. Đúng là bạn chí cốt quá nhỉ ...
    Thằng Nam nhe hàm răng trắng ởn ra cười hì hì:
    - Đương nhiên, mày đồ thừa mà
    - Tao oánh đấy
    Rồi im lặng một lúc. Thấy không có chủ đề, con bé bỗng lên tiếng:
    - Tao đang cảm một đứa, mày ạ ...
    - Uầy, người như mày mà cũng biết thích người khác à?
    - Tao oánh đấy

    Thằng bé lại cười toét - cái cười mà con bé cứ nhìn thấy là lại thấy ngứa mắt:
    - Rồi rồi....

    Im lặng. Con bé thường không nói chuyện này với Nam. Mà với đứa khác. Một đứa bạn ở lớp. Nó tên Ngọc. Nên khi nói chuyện này ra, Nam và nó thường dùng sự im lặng như một thói quen. Để chấm dứt một câu chuyện mà không ai muốn tiếp cả. Nam chỉ nói một câu, như là câu cuối, nhẹ như cơn gió thoảng qua:

    - Hân ạ, mày chỉ cần cảm thấy yêu thương người ấy là được...

    Rồi thằng bé yên lặng. Bánh xe lăn tròn qua những vũng nước mưa, bắn tung tóe. Sự im lặng thường làm người ta phải suy nghĩ. Và Hân suy nghĩ những điều Nam nói. Nó không hiểu hết ẩn ý của đứa bạn thân. Nó không hiểu ...

    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng 4a5ac97b_1739bd73_echi1542294_resize


    Đến lớp. Con bạn Hân nhảy vồ ra như con choi choi. Con bé nói không nên lời. Tai Hân bỗng ù đi. Nó bỗng hiểu câu mà Nam nói. Con bé chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...

    Tối. Mưa vẫn lất phất. Con bé lại quăng quật quyển nhật kí một cách cố ý. Nó lại viện cớ lười. Luôn là như thế, để trốn tránh sự thực. Sự thực rằng Minh đã có nửa kia. Không phải nó. Úp mặt vào gối, nó bật khóc. Bỗng một cửa sổ chat hiện ra:

    BUZZ!!!
    Bebi_Ngoc_cute: May

    Hân hơi giật mình. Nó quay mặt lại cái màn hình máy tính đang mở. Nhảy khỏi giường, nó ngồi vào cái ghế. Thật chậm rãi. Đang định trả lời thì con Ngọc, thì bạn nó đã nói:

    Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
    Kiki_9x: La sao?
    Bebi_Ngoc_cute: Thay doi di!!
    Kiki_9x: ??
    Bebi_Ngoc_cute: Thay doi! Thay doi tat ca di! May thay doi di, con ngoc a. Noi voi ten y di. Du sao thi may cung da thich no nhu the co ma!
    Kiki_9x: ...................................
    Bebi_Ngoc_cute: May khong nho hoi may cap 1 a? Tao va thang Nam la ban voi may suot tu hoi cap 1 lai khong biet may a? Thang Nam thi no khong noi thang ra dau, con tao thi khac.

    Con bạn nó lại tiếp:

    Bebi_Ngoc_cute: Co the la may se dau long khi biet cau tra loi day. Nhung du sao thi may cung phai chap nhan voi su that chu?!

    Hân im lặng. Nó không muốn tiếp câu truyện này. Nó nhớ, rất rõ cảm giác ấy. Hồi mẫu giáo, nó thích một tên, nhưng không nhớ tên thằng bé ấy. Thích, nhưng nó nghĩ để gây sự chú ý, thì phải luôn dỗi hờn. Và nó để vuột mất tình cảm của mình lần đầu tiên, một cách ngốc nghếch như thế. Cấp 1, ngay ngày đầu tiên nó gặp một thằng nhóc. Tên Minh. Thật trùng hợp. Nó rất để ý thằng bé ấy. Nhưng rồi một đứa bạn thân khác của nó, Châu, đã trở thành người mà thằng kia thích. Một cách chính xác. Vì nó đã không nói ra sớm hơn. Cấp 2. Như một sự ngẫu nhiên của cuộc sống, nó thích một thằng nữa. Tên Minh. Không thể ngạc nhiên hơn. Nhưng nó và tên ấy, là bạn. Đó là câu trả lời của thằng bé ấy, dù Hân và cả cậu nhóc tên Minh không nói ra, và chưa nói ra. Vì chỉ cần thấy cách thằng bé nhìn cô bé lớp trưởng, nó đã đủ để hiểu.

    Hân dừng lại suy nghĩ về Ngọc và Nam. Giống nhau đấy. Nhưng khác với thằng Nam, Ngọc không dễ im lặng như thế. Hoặc là Hân nói, hoặc là nó sẽ nói cho Minh biết, tình cảm của Hân với Minh! Mà ai lại muốn lời tỏ tình của mình "qua tay" một đứa khác như thế, dù là bạn của mình cơ chứ.

    BUZZ!!!
    Bebi_Ngoc_9x: Tau đem tu mot den hai ruoi!!
    Bebi_Ngoc_9x: 1111111111!!

    Hân bật cười vì hành động ngốc nghếch của con bạn. Nó trả lời:

    Kiki_9x: Roi roi !!
    Bebi_Ngoc_cute: Cai con nay, phai de tao dem not chu!! Hai, Hai ruoi~!! Xong!!
    Kiki_9x:
    Bebi_Ngoc_cute:
    ***


    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng 4a4b07a2_36805f56_66011227278464

    Hân đến trường trong một tâm trạng cực kì hùng hồn. Đêm qua mưa có ngớt, nhưng sáng nay trời vẫn xám xịt và mưa lại lất phất bay. Hân tỉnh dậy (nhưng may đời cái đồng hồ là nó không phi cho quả gối). Nam không đón nó nữa. Nửa kia của nó đã khoẻ lại. Nam phải đến đưa bé ấy đi học. Thằng bé chỉ ghé qua vứt cho nó mẩu giấy, bảo: “Ngọc bảo tao đánh thức mày!!”. Hân đọc, rồi bỗng phì cười. Hân sẽ mách tội Nam vì dám kiểu “gọi dậy bằng giấy” của nó với Ngọc cho coi. Tên này …

    Cắt ngang dòng suy nghĩ của Hân, Minh đã đứng trước mặt nó từ bao giờ. Hôm nay, thật là một sự trùng hợp nữa, nó và Minh cùng trực nhật. Lớp nó trực nhật theo kiểu “thập cẩm trộn lẫn”, không nhất thiết phải đứa nào cùng bàn, cùng tổ mới trực nhật với nhau. Hân im lặng. Má nó bắt đầu đỏ rần rần lên. Minh mỉm cười:
    - Hân, trực nhật nào!
    - A … à ờ … ừm …

    Con bé bối rối ra mặt. Minh thì lăng xăng “để đấy tớ kê bàn cho” “để tớ quét lớp nhá”. Cuối cùng Hân cũng dành được phần đi giặt khăn lau bảng. Bước xuống cầu thang, nó thấy đầu mình ong ong. Hồi hộp…

    Minh thấy nó đứng trước cửa lớp. Cái khăn lau bảng rớt nước tong tỏng xuống sàn. Thằng bé nhìn nó chăm chú một lúc như thể nó là một vật thể lạ bỗng nhiên xuất hiện. Rồi Minh bỗng cười và nói:

    - Ế thế ra Hân không biết giặt khăn lau bảng à? Thôi để tớ làm vậy…

    Thằng bé định cầm cái khăn ướt sũng ở tay Hân ra. Bỗng bàn tay nó bị giữ chặt. Trong tay Hân. Không hiểu. Thời gian như đông quánh lại. Hân ngước lên. Giọng nói nó nhẹ như gió thoảng qua:

    - Tớ thích cậu, từ lâu rồi Minh à!

    Thằng Minh hơi sững lại. Nét bối rối và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc, Hân chợt cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi chính cái sự thật đang hiển hiện trước mắt, sợ hãi câu trả lời mà nó đã biết trước, của Minh. Im lặng. Lại im lặng. Minh bỗng cất tiếng:

    - Tớ cũng từng thích cậu, Hân à. Nhưng, có lẽ … tớ đã tưởng cậu không hề thích tớ … và … tớ … giờ đây tớ cảm thấy cậu như một người bạn rất thân, như một sự ngẫu nhiên đến trùng hợp của tớ. Và nó sẽ là kí ức mà tớ, có lẽ sẽ mãi không thể quên.

    Tai Hân bỗng ù đi. Nó chỉ im lặng và quay mặt. Rất nhanh. Sự im lặng thoáng qua, một cách chậm rãi đến phát sợ. Nhưng không phải do thói quen. Không phải ...

    Hân bỗng mỉm cười. Nó không còn trốn tránh nỗi sợ hãi nữa. Quay mặt, nhìn thẳng vào người đối diện nó, Hân nói:

    - Cám ơn vì đã từng thích mình. Mình chỉ mong có thế. Cám ơn cậu, Minh à …

    ***

    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng Love

    Nó mở cửa sổ tin nhắn offline ra. Những tin nhắn cũ. Đang định nhấn nút tắt, bỗng nó thấy có tin của Ngọc. Có lẽ nó đã out quá sớm trước khi Ngọc muốn nói điều gì đó. Nhưng sao Ngọc không nói với nó ở lớp nhỉ?

    Nó mở ra xem. Dòng chữ của Ngọc hiện ra thật rõ:

    Bebi_Ngoc_cute: Du sau con mua khong co cau vong thi van con anh nang ma, phai khong Han?

    “Dù sau cơn mưa không có cầu vồng thì vẫn còn ánh nắng mà, phải không Hân?” – Hân phì cười. Cái con nhóc ranh này. Dĩ nhiên là phải có nắng chứ. Ừm thì không phải cầu vồng, nhưng Hân đã nhận được nhiều hơn nó nghĩ. Nó từng tin, tất cả sau cơn mưa hoặc là cầu vồng, hoặc là không có gì. Cũng có thể chỉ vì nó chưa từng nghĩ, sau cơn mưa còn có gì ngoài cầu vồng. Nhưng sau cơn mưa ấy, nó để một người ra đi, nhưng nó có thể giữ lại nhiều hơn là kỉ niệm. Có lẽ là ánh nắng đấy. Nó chợt hiểu, đằng sau cơn mưa không có cầu vồng, nó có thể tìm thấy nhiều hơn chỉ một cầu vồng mà thôi…

    ***

    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng 486dc14e_echi6331422_resize


    Minh quăng quật một cách cố ý quyển sổ có viết những bài hát và bài thơ. Về Hân. Minh nhỏm dậy nhìn qua cửa sổ. Ừm thì thời tiết đâu có đẹp. Nhưng chẳng phải một ngày đáng buồn đến nỗi tự viện cớ lười như ai kia, vì Minh đã đổi ngày trực nhật để được trực nhật cùng với Hân - cô bạn nó từng thích. Nó đã nghe Nam và Ngọc nói. Về một con bé ngốc nghếch đến độ không dám nói ra tình cảm của mình. Lớp 11 ư, thế mà chẳng khác gì trẻ con cả. Nhưng thật là giống nó đấy. Vì nó cũng đâu dám nói ra, để rồi vuột mất chính tình cảm của mình. Và nó chấp nhận sẽ làm cho người nó từng cảm nắng ấy, yêu thương ấy, đau lòng. Nhưng không làm gà bông với nhau, thì vẫn có thể trở thành bạn tốt chứ. Nó không muốn giữ lấy toàn những kỉ niệm buồn, nhưng lại muốn vẫn thân với con bé Hân như trước. Có lẽ quyết định không sáng suốt chăng, nhưng khi muốn người ta nhận ra sự hiện diện của ánh nắng thì có lẽ xoá đi cầu vồng cũng chẳng có gì sai cả. Là như thế, chỉ như thế thôi. Và Minh đã chấp nhận để cái con bé ngốc nghếc kia nhận ra sự thực rằng: “Chẳng có gì là mất mát khi ta biết ta đang có những gì”…

    ***

    Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng 486dc155_echi9747451_resize


    Nam và Ngọc đang đi ăn kem ở một quán ven đường. Có thể là mất vệ sinh đấy, nhưng kệ. Kệ hết. Vì tụi nó còn đang bận vui vẻ hớn hở bởi giúp được con nhóc Hân ấy. Không nhiều đâu, nhưng thế là đủ với con bé ngốc ấy rồi…

      Hôm nay: Tue May 07, 2024 3:29 am